Snack's 1967
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
Chương 3
   
 
“Chị, điện thoại của chị kìa.” Buổi sáng chủ nhật, Hà Thiến Văn vào nhà bếp gọi chị.

“Vậy à.” Ai lại tìm cô? Hà Tân Vũ đi vào phòng khách, tò mò nghĩ, không phải là Ngô Tuyết Yến lại yêu cầu cô đến buổi gặp mặt làm quen chứ? Cô thật sự không có dũng khí đó, xin hãy tha cho tôi đi.

“Sao em không có di động vậy?” Vừa mở miệng, Dương Kỳ Phong đã vui vẻ chất vấn, anh lục lọi tin tức của đội bóng, mọi người đều có di động, mình cô không có, sao lại thế chứ?

“A… xin lỗi.” Hà Tân Vũ không hiểu vì sao mình lại phải xin lỗi, nhưng giọng điệu của đối phương rất bất mãn, tựa hồ cô bắt buộc phải nói câu này. Nếu anh đặc biệt gọi đến đây để trách cô không có di động, cô cũng mặc kệ anh làm gì thì làm, đến nay vua logic vẫn luôn khác người thường mà.

“Cho em mười phút, đến đầu ngõ nhà em, anh chờ trên taxi, nhanh lên một chút.”

"Xin hỏi có chuyện gì ạ?"

“Hẹn hò! Còn muốn anh phải nhắc à? Đừng lề mề nữa, nếu không anh đi trước.”

“Em…” Cô đang muốn từ chối, điện thoại đã bị ngắt, làm sao bây giờ?

Được rồi, đi ra ngoài nói rõ với anh, cô không cần anh yêu mến, cũng không muốn trèo cao, tất cả đều là lỗi của anh. Nói thật, cô không thể so sánh với Dương Kỳ Phong, người “Tự hài lòng với bản thân”, nghĩ “Nam sắc” của anh có thể làm mê đảo tất cả con gái, cho dù anh có bản sự này, cô chưa chắc đã muốn tiếp nhận, cô chỉ muốn tiếp tục cuộc sống bình thường được không?

Nhưng vẻ mặt dọa người của anh, lửa giận trong lòng nhất thời tắt ngấm, aizz, hãy tìm một lý do khéo léo nào đó đi, tính tình anh như vậy, cô cũng không muốn thấy Bạo Long phun lửa đâu.

Hà Thiến Văn thấy chị cầm túi, chuẩn bị đi giầy, đương nhiên tò mò hỏi: “Chị muốn đi ra ngoài à?”

“Ừ, có tý việc.”

“Có phải đi hẹn hò không?” Hà Thiến Văn cười đen tối, niệm chữ học ba lần cô cũng không sợ chút nào, vì mẹ trực ban ở viện, chị em các cô được tự do.

“Em nghĩ nhiều quá.” Hà Tân Vũ lắc đầu cười khổ.

Mang theo lo lắng và căng thẳng, Hà Tân Vũ đi ra cửa, rất nhanh đến bến xe, thấy Dương Kỳ Phong đang đứng trước một chiếc taxi.

“Động tác chậm thế, lên xe nhanh lên!” Dương Kỳ Phong chờ đợi trong thấp thỏm, mặc dù rõ ràng là mười phút cô đã xuất hiện.

“Em đến để nói với anh, em không muốn…”

Anh giữ chặt tay cô, giọng nói thiếu kiên nhẫn. “Lên xe rồi nói sau, nhỡ bị người khác nhìn thấy thì sao?” Bây giờ là anh đang gạt bạn gái, lén lút hẹn hò với quản lý đội bóng, cái này gọi là ăn vụng đấy!

Bàn tay to của anh truyền đến độ ấm của cơ thể, làm cô sửng sốt một chút, còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh lôi mạnh lên xe, cửa xe lập tức đóng lại, tài xế cũng đạp chân ga, tất cả không còn kịp nữa rồi. T_T

“Phiền chú…” Dương Kỳ Phong nói địa chỉ, chú lái xe gật đầu mỉm cười, vì địa chỉ này cũng gần, xem như có lãi. (Vô.....Ảnh..20...Các....https://qttp.wordpress.com/)

“Vừa rồi em định nói gì?” Quay đầu lại, Dương Kỳ Phong hỏi cô gái bên cạnh.

“Không, không có gì.” Vì có người lạ bên cạnh, cô nào dám mở miệng, vạn nhất Dương Kỳ Phong không chịu được nhục thì phải làm sao? Vì giữ mặt mũi cho anh, tốt hơn hết là chờ đến chỗ hẹn rồi mới nói đi.

Dương Kỳ Phong không hiểu cô gái này, được anh hẹn ra ngoài lẽ ra phải mở cờ trong bụng, nhưng vẻ mặt lại như có tâm sự, rốt cục có chỗ nào không đúng? Lần đầu tiên thấy cô không mặc đồng phục, vẫn là phong cách bảo thủ, áo trắng và váy kẻ, cô mới mười sáu tuổi, tại sao phải tự biến mình thành hai sáu tuổi thế kia?

Thật ra bộ dáng của cô cũng không khó coi, ánh mắt ngấn nước phát sáng, có điều cái mắt kính kia lại thô, kiểu tóc cũng không đẹp, hẳn là xin anh mời nhà thiết kế đến tạo dáng, nhưng ngẫm cho cùng vẫn là quên đi, anh chỉ cần hẹn cô ba lần, những thứ khác chẳng liên quan chi hết.

Trong không khí im lặng, xe đã lăn đến đích, Dương Kỳ Phong thanh toán tiền xe nói: “Không cần tiền lẻ.” Với anh mà nói, một ngàn chính là số lẻ.

“Cám ơn.” Chú lái xe cực kỳ vui mừng, tuy hai vị khách là thiếu nam thiếu nữ, nhưng kiếm tiền là quan trọng nhất.

Xuống xe, Hà Tân Vũ cho là mở miệng được rồi, nhưng… Ở đây nên nói thế nào? Ai ngờ, anh lại đưa cô lên đỉnh Dương Minh, nếu làm anh mất hứng, nói không chừng cô phải tự mò về nhà, hơn nữa chắc chắn cô sẽ lạc đường mà.

“Đây là biệt thự của anh, vào thôi.” Dương Kỳ Phong chỉ vào một căn nhà lớn, lấy chìa khóa mở cửa lớn.

“A.” Được rồi, vào nhà rồi nói, mong là bọn họ có thể nói chuyện trong hòa bình.

Với hành động này, cô đã bước vào một tình yêu chia chia hợp hợp trong tương lai mười năm sau, nếu cô kiên trì, nếu cô thông minh, sẽ không sai từng bước, từng bước, nhưng lúc trước cô không thể nào tưởng tượng, mình và Dương Kỳ Phong lại có thể dây dưa lâu đến như vậy, thậm chí còn khắc sâu tới cả đời…..

Vào phòng, Dương Kỳ Phong thả lỏng rất nhiều, biệt thự này bình thường không có người ở, vì bảo mật đề phòng gián điệp, anh phải đáp tắc xi, không để tài xế trong nhà đưa đi.

Nói thật ra, anh mười bốn tuổi đã có bạn gái, tình sử cũng coi là phong phú, nhưng hôm nay đúng là lần đầu tiên anh ngoại tình, khiến anh lo sợ không thôi, đối tượng lại là cô gái bình thường như vậy, chẳng may bị phát hiện không phải thành trò cười sao?

“Đội trưởng…” Hà Tân Vũ mở miệng, không biết phải bắt đầu từ đâu, đây là nhà anh, thoạt nhìn không có người ở, nếu trúng hôm tâm tình anh không tốt, anh đập cửa sổ, lật bàn, đánh người đều có thể.

“Khát quá, có gì uống không?” Dương Kỳ Phong ngồi trên ghế sopha, miệng khát lưỡi khô hỏi. (Vô.....Ảnh.....Các..21..https://qttp.wordpress.com/)

Anh hỏi thì hỏi, lại ngồi tại chỗ giống như thiếu gia, cũng không xuống nhà bếp mà tìm, cô đành phải đứng dậy đi vào phòng bếp, đại khái dò xét một chút, rồi giống như con sen đáp lại: “Tủ lạnh có nước có ga, trái cây, sữa, vậy anh muốn uống đồ nóng không, có rất nhiều trà, cũng có thể pha cà phê nữa.”

“Anh muốn hồng trà không bỏ đường, nhưng phải có sữa.”

“Vâng.” Bình thường, cô hầu hạ đội viên đã thành thói quen, càng không dám chậm trễ với đội trưởng, ngoài hồng trà còn dâng thêm bánh, dù sao phòng bếp vừa khéo có bánh bích quy và hoa quả mà.

“Mời dùng.” Cô ngồi cách xa anh một chút, thầm chờ anh uống trà, là có thể vào đề được rồi.

Ai ngờ đại thiếu gia uống hai hớp liền đặt chén trà xuống, vẻ mặt không vui “Không đúng. Hôm nay chúng ta hẹn hò, sao em lại có thể phục vụ anh như thế?”

“Chúng ta hẹn hò?” Cô chưa bao giờ hẹn hò, nhưng thực sự nghi ngờ, đây được tính là hẹn hò sao?

“Đi xem phim đi! Chị của anh giới thiệu, chắc là cũng được.” Anh đã chuẩn bị từ trước rồi, lấy mười mấy chiếc Cd-rom từ ba lô ra, đều là tình cảm sướt mướt, có “Chuyện tình Manhattan”, “Như khúc tình ca”, “Tình yêu ba chọn một”, “Emily một thế giới khác”… Tóm lại có lẽ bình thường anh cũng không xem phim, với những thứ này anh liền cho là hẹn hò.

Ngày xưa khi anh hẹn với bạn gái, phần lớn là ăn cơm, dạo phố, hóng gió, hôm nay đối tượng đổi thành mắt kính học muội, không thể làm những chuyện công khai rêu rao kia nữa, đành phải chuyển thành hẹn hò tại gia.

Không ngờ anh lại có dụng tâm như vậy, làm cô có tí xíu cảm động, vậy… Vậy cung kính không bằng tuân lệnh, trước tiên xem tạm một bộ phim đã.

Anh lập tức bật bộ phim thứ nhất, bên trong im lặng, ánh mắt trời sáng rực, trong phim, nam chính nữ chính gặp lại nhau, nhận ra nhau, yêu nhau, bắt đầu thật cảm động, tiếp theo không biết trải qua bao nhiêu thử thách, người có tình có phải cuối cùng sẽ được ở bên nhau?

Hà Tân Vũ tập trung vào bộ phim, nhưng trong chớp nhoáng đã phát hiện mình không tài nào làm được, bởi vì Dương Kỳ Phong bên cạnh đang ngủ, đầu tựa lên vai cô, hít thở ngay trên cổ cô! Một lần lại một lần, nóng quá!

Cô sợ hãi lại không dám nhúc nhích, nhưng áp lực anh đưa đến thực sự nặng nề, cô né người, kết quả, đầu anh thuận thế rơi xuống, rớt đúng trên đùi cô, vẻ mặt tựa hồ rất thỏa mãn, “Ừmm” một tiếng tiếp tục ngủ.

Hiện tại nên làm gì? Đầu cô rối tung, không biết nên đẩy anh ra, hay mình nên bỏ về?

Nhìn anh ngủ ngon lành, cô mềm lòng, anh như một đứa bé ngủ say trên đùi cô, thử bảo cô thế nào có thể nhẫn tâm hất anh ra? Một thứ tình cảm khó hiểu lan tràn, cô không nhịn được vươn tay, nhẹ nhàng mơn trớn tóc anh, anh bỗng nhiên giật mình, cô vội thu tay, không dám làm loạn lần nữa.

Thời gian như ngừng trôi, nếu cô có camera, nhất định cô sẽ chụp lại bộ dáng của anh lúc này, nhưng cô không có camera, đành phải dùng mắt mà nhớ thật kỹ. Không biết ai đã từng nói, tình yêu vốn sinh ra trong thời điểm khó đoán nhất, cô sẽ không yêu anh, nhưng nhất định cô sẽ không quên anh.

Chạng vạng, Dương Kỳ Phong cuối cùng cũng ngủ đủ, tối hôm qua vì kế hoạch hẹn hò cho hôm nay, anh hao tổn tâm trí đến tận nửa đêm mới an giấc, hơn nữa không quen xem phim tình cảm, tình tiết không kịch tính, thử hỏi sao anh có thể không thiếp đi?

Vừa mở mắt anh đã giật mình, anh không chỉ đang ngủ, còn nằm trên đùi Hà Tân Vũ nữa! Nhìn biểu tình phức tạp của cô, như là bị sắc lang quấy rối, kinh hoàng lại bất đắc dĩ.

“Anh ngủ lâu chưa? Sao em không đánh thức anh?” Anh lập tức ngồi dậy, rời khỏi bắp đùi non mềm của cô, tuy cách một lớp vải, nhưng anh vẫn cảm giác đây đúng là một cặp giò “Chất lượng cao”, không quá nhiều thịt cũng không trơ xương, nằm lên rất chi là thoải mái.

Hà Tân Vũ ho khan một tiếng mới đáp: “Đại khái anh ngủ hai giờ, em nghĩ anh quá mệt, cần nghỉ ngơi…”(Vô.....Ảnh...22..Các....https://qttp.wordpress.com/)

Hai giờ? Sao lại có khả năng này? Tầm mắt vừa di chuyển, anh nhìn lên màn ảnh là một mảng đen, phim đã sớm hết, thế này mới biết mình ngủ đã lâu rồi, thật thái quá, anh thường ngủ không ngon, lại hay gặp ác mộng, nhưng lại ngủ vùi trên đùi cô gái này, là nguyên nhân nào đã biết anh thành hoàng tử ngủ trên đùi thế này?

Nhìn anh trợn mắt há mồm, cô cũng không biết nên nói gì, muốn đứng lên nhưng hai chân lại tê cứng, lập tức ngã xuống ghế sopha.

Anh nhíu mày hỏi: “Em làm sao vậy?”

“Chân hơi tê, để một lúc là được rồi.” Cô nói đơn giản, nhưng thật ra đau đớn không ngừng, đều do mình mềm lòng không đẩy anh ra.

Anh lập tức nghĩ ra nguyên nhân. “Là do anh?”

Anh nói đúng, nhưng cô không dám trách tội anh, dùng hai tay gõ chân, hi vọng cơn đau kia mau tan biến, anh đương nhiên không tin cô nói: “Để anh xem.”

Khi tay anh sắp chạm vào đùi cô, cô bị dọa, sợ hãi lui về phía sau, cuống quýt lắc đầu: “Không, không cần.”

“Sợ cái gì? Anh sẽ ăn thịt em sao?”

“Không phải…” Cô tin anh, anh không thể hứng thú với cô, nhưng sức lực của anh lớn, cặp tay kia là để đánh bóng rổ, có khả năng sẽ bóp cô đến nghẹn giọng.

“Đây là đáp lễ, đừng khách khí.” Nếu cô làm gối đầu của anh, anh nên chịu trách nhiệm.

Cô chưa trả lời, tay anh đã leo lên chân cô, bề ngoài thì có chút mờ ám, nhưng lòng anh không hề nghĩ gì khác, chỉ muốn bù đắp cho tội lỗi của mình, tựa như lần trước khi để quả bóng K lên đầu cô (Kiss), là chuyện rất trong sáng, tuyệt không có nhân tố khác.

“Xin anh… nhẹ một chút!” Cô không phải quả bóng rổ, anh lại dùng sức như vậy, muốn ném cô vào vỏng lưới sao?

“Em thật yếu ớt.” Bình thường thấy cô chịu khó quét dọn, còn tưởng cô rất kiên cường, lại nói, đôi chân này thật không tệ, xuyên qua váy mà thăm dò, có thể thấy được tương đối đầy đặn.

Hiện nay các cô gái đều muốn thành người giấy, bao gồm cả bạn gái Lê Phức Mạn của anh, trường kỳ giảm béo, làm mông teo ngực tóp chẳng còn đùi, đâu bằng mắt kính học muội, vóc người đầy đặn, hơn nữa những gì nên có đều có…. Hỏng bét, anh nghĩ đi đâu vậy? Đây chỉ là tinh thần trách nhiệm, anh lại nghĩ thành kỳ quái, thật không nên.

“Đội trưởng!” Lực của anh làm cô không thể thở nổi, đành cầm tay anh, để tránh ngày mai đôi chân hóa thành màu xanh đen. “Không còn tê nữa, cám ơn….”

Hai người cứ như vậy mà nắm tay nhau, anh chợt nhận ra một việc. “Tay em nhỏ vậy, lại có thể nấu cơm và quét dọn, quá lợi hại.” (Vô....23.Ảnh.....Các....https://qttp.wordpress.com/)

Cô cười khổ một chút, bàn tay của cô thô kệch xấu xí, sao so được với bàn tay trắng nõn mềm mịn của bạn gái anh? Thiên kim tiểu thư và cô bé bình dân rất khác nhau, sao anh không nhận ra chứ? Dù thế nào, cũng cảm ơn anh đã nhận ra sự ưu việt của cô.

Đôi mắt của cô chống lại hai con mắt của anh, bỗng nhiên lặng im và bỗng nhiên căng thẳng, giống như có một thứ gì đó đang tràn ra? Đúng lúc này bụng anh sôi sùng sục, cô bỏ tay anh ra, đứng lên nói: “Anh đói bụng không? Em đi làm ít đồ ăn nhé.”

“Được rồi, hẹn hò cũng phải ăn cơm, anh sẽ giúp.” Anh nhắc mình đừng quên, buổi hẹn hò hôm nay là để giữ cô lại, anh phải cố tỏ ra thân thiết hết mức, nhưng cho đến bây giờ, có thể nói anh tương đối thất bại.

Hà Tân Vũ vốn định từ chối, vị đại thiếu gia này cái gì cũng không biết, chỉ giỏi quấy nhiễu cô, nhưng nhìn biểu tình kiên quyết của anh, cô chẳng dám nói thật. Không ngoài dự liệu, chưa đến năm phút đồng hồ, anh đã gây ra chuyện, vì muốn chiên cơm, anh bị mỡ ở chảo nóng bắn lên tay.

“Đau quá!” Anh không nhịn nổi kêu lớn.

Sự cố xảy ra, cô vẫn giữ bình tĩnh, tắt lửa trước, kéo tay anh đến vòi nước lạnh. “Có hộp cứu thương không?”

“Hình như là có, anh nhớ nó ở bên cạnh tủ giày.” Vì cơm, ngay cả uy phong của đội trưởng cũng lặn mất rồi.

Xả nước mười phút, cô mang hộp cứu thương đến, bôi thuốc mỡ cho anh, lại dán băng Ugo lên. “Chắc không nghiêm trọng đâu, ngày mai anh nhớ bôi thuốc một lần nữa là ổn.”

“Lúc trước chọn em đúng là không tìm nhầm người.” Anh nhớ đề thi trước kia, cô biểu hiện như một y tá nhỏ, lộ ra nhược điểm trước mặt cô tựa như là chuyện rất bình thường.

Cô cười khổ một chút, không biết phần “Tài hoa” này tốt hay xấu. “Anh ngồi nghỉ, em đi nấu cơm.”

“Đây không phải anh ngược đãi em, vì anh bị thương, mới không có cách giúp đỡ.” Anh thanh minh, anh đã cố hết sức, chẳng qua là lực bất tòng tâm.

“Em biết rồi.” Anh thật sỹ diện nha, dĩ nhiên cũng phải để anh làm người tốt, làm anh cả chứ.

Chưa đến nửa giờ, Hà Tân Vũ đã bưng một mâm ba món, một canh, còn có hai chén cơm khoai, Dương Kỳ Phong lập tức mở to mồm nhai ngấu ngiến, hôm nay anh không cần phải khách sáo, không cần trả tiền, muốn ăn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, quá đã!

Nhìn anh ăn ngon lành, cô coi như thu hoạch hôm nay cũng khá, đây là lần hẹn hò đầu tiên trong cuộc đời cô, tuy đối phương đã có bạn gái, tuy có buổi hẹn chỉ do hiểu lầm, nhưng mặc kệ thế nào, lần đầu tiên này cũng đáng để nhớ lại.

“Ăn cơm xong, anh sẽ đưa em về.” Không cần hỏi cũng biết, cô là cô gái ngoan muốn sớm về nhà.

“Cám ơn.” May mà không cần tự lết xuống núi, cô nên cảm tạ đại ân đại đức của anh.

Anh dùng di động gọi taxi, quay sang cô nói: “Khoảng 20 phút nữa sẽ đến, lát nữa rồi ra cửa cũng được.”

“Dạ.” Cô hít sâu một hơi, quyết định thẳng tanh bày tỏ: “Đội trưởng, hôm nay cảm ơn anh đã đồng ý giúp em, em nghĩ như vậy là được rồi, em sẽ không bỏ đội bóng, anh cũng không cần lãng phí thời gian với em nữa.”

Cô đã nghĩ thông suốt, vị vạn người mê này không thể hiểu theo lẽ thường, bởi vậy cô quyết định thuận theo ý anh, để anh có thể hiểu được, cô đàng phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, chắc anh sẽ đồng ý “Công thành thân thoái” (1) thôi?

(1) thành công rồi thì nên lui về.

Anh suy tư một lát, nghiêng đầu trả lời: “Không phải em ghét anh chứ, cảm thấy hẹn hò với anh rất nhạt nhẽo?” (Vô.....Ảnh..24...Các....https://qttp.wordpress.com/)

Cô lại bại trận dưới tay anh một lần nữa, đại thiếu gia quả thật khác người thường. “Không phải… Là vì anh có bạn gái rồi, thế này thì không phải cho lắm.”

“Giữa chúng ta không phải là tình yêu, sai rồi.” Anh không cho là mình phản bội bạn gái, tuy lén lút, nhưng dù sao anh cũng không thay lòng, không phải là không phải.

“Đương nhiên.” Cô không dám vọng tưởng anh sẽ yêu cô như những người con gái bình thường, chẳng qua anh cần gì phải nói thẳng ra như vậy?

“Tóm lại anh làm thế này chỉ vì đội bóng rổ, em đừng nghĩ nhiều, chỉ ba lần hẹn thôi, chờ đến khi anh tốt nghiệp không còn cơ hội đâu.” Anh thử đem hành vi của mình lúc này cho người khác xem coi, định lừa ai chứ, không ai tin đâu.

Cô im lặng gật đầu, không có ý kiến với cái kết luận của anh, có lẽ cô muốn gặp lại anh chăng? Không, cô chỉ sợ mình không còn đường xuống núi, thế thôi.

Buổi sáng hôm sau, Hà Tân Vũ vẫn đi đến trường như thường lệ, phóng tầm mắt nhìn lại, thế giới này chưa có thay đổi gì, chẳng qua là trong lòng cô đang cất giấu bí mật, không thể nói cho người khác, nếu nói thì bọn họ cũng cho là cô nằm mơ.

“Sớm vậy.” Vào phòng học, Ngô Tuyết Yến chào hỏi người bạn thân: “Hôm qua bạn đi đâu thế? Mình gọi điện cho bạn, em bạn nói bạn ra ngoài rồi?”

“Mình… đến thư viện.” Hà Tân Vũ không thể nói thật, đây chỉ là bắt đầu, về sau không biết phải nói dối bao nhiêu lần nữa.

“Cho mình xin, đừng chăm vậy, mình cũng hồ đồ rồi.” Ngô Tuyết Yến thả túi xuống, lấy bài tập còn chưa làm xong ra, bấm bút ngoáy thật nhanh, vẫn không quên mở máy. “Đúng rồi, sao bạn còn chưa ra khỏi đội bóng? Sau giờ tan học muốn đi dạo phố với bạn cũng không được!”

“Làm người phải có chủ kiến, làm xong kỳ một đã rồi nói sau.”

Lý do đường hoàng này, Ngô Tuyết Yến không chấp nhận được. “Có phải bạn dò được mục tiêu ở đội bóng rồi không? Bạn thích ai? Nói mau!”

“Mình không có.” Nói thế này có tính là nói dối không, Hà Tân Vũ cũng không rõ.

“Lừa ai chứ!” Đây là mùa xuân của các thiếu nữ. Hot girl, girl xinh, girl kiêu cũng thế thôi.

“Bạn không làm bài tập à.” Hà Tân Vũ không muốn tiếp tục bàn về chuyện này nữa, bí mật không thể nói với ai được.

“Nhìn kìa. Đội trưởng và bạn gái.” Mắt Ngô Tuyết Yến sáng lên như sao, nhìn chăm chú vào đôi tình nhân ngoài cửa sổ, giống như hoàng tử và công chúa, tỏa ra ánh hào quang lấp lánh, dân chúng chỉ có thể nhìn từ xa.

Hà Tân Vũ ngẩng đầu nhìn sang, lòng bỗng nhiên chùng xuống, buổi hẹn hò hôm qua không đại diện cho điều gì cả, cô phải sớm nhận ra sự thật này, ngàn lần đừng vọng tưởng vào thứ tình cảm không có lấy một phần trăm khả năng, bảo vệ mình thật tốt mới là đạo lý sinh tồn.

“Bọn họ đẹp đôi quá đi, không biết ai có thể trở thành kẻ thứ ba? Không trông mong gì được rồi, aizz…” Hai tay Ngô Tuyết Yến đặt lên má, vẫn lưu luyến Dương Kỳ Phong, cho dù giấc mơ hão huyền vẫn thật ngọt ngào.

Hà Tân Vũ thản nhiên nhắc nhở: “Bạn còn không viết đi, thầy giáo sắp đến rồi.”

“Ừ.” Ngô Tuyết Yến liếm môi, bây giờ không phải lúc chảy nước miếng, không nộp bài tập tuần thì sẽ phải trực nhật, cô không cần phải há miệng nữa!

Một ngày tám tiết trôi qua rất nhanh, sau khi tan học, Hà Tân Vũ từ từ đi đến sân thể dục, nhìn đội trưởng và bạn gái anh đứng chung một chỗ, cô chỉ yên lặng đi qua, chuyện kia không liên quan đến cô, mục tiêu của cô là văn phòng, cô chỉ cần làm việc lặt vặt thôi.

“Học muội này thật kỳ quái, không thích nói chuyện thì thôi, đến chào hỏi mà cũng không làm.” Lê Phức Mạn than phiền với bạn trai.

“Em cũng muốn làm quản lý đội bóng, vì sao không cho em làm?” Lê Phức Mạn bây giờ là năm hai, năm ngoái cô cũng tham gia thi tuyển, nhưng đã rụng ngay từ vòng đầu, bạn trai lại không chịu phá lệ, hại cô chỉ có thể đứng bên hô “Cố lên”.

“Em có vẻ hợp vào đội cổ vũ hơn.” Bản lĩnh của bạn gái anh còn không rõ sao? Cô là một đại tiểu thư đúng tiêu chuẩn, không thể miễn cưỡng được.

“Nghe nói muốn giữ được lòng bọn con trai, thì phải nắm được dạ dày của anh đầu tiên, em sợ…” Có lẽ là trực giác của phụ nữ, cô có lưu tâm mắt kính học muội kia, ngoài mặt thì là nữ sinh vô hại, nói không chừng lực sát thương lại càng cường đại?

“Chắc anh phải kết giao với đầu bếp nhà em rồi? Nhờ em giới thiệu bọn anh nhé.”

“Đáng ghét.” Cuối cùng Lê Phức Mạn cũng nở nụ cười, cười xinh đẹp đến cực điểm, ai cũng bị mê hoặc, mà anh cũng… thưởng thức tương đối.

“Anh đi tập bóng, em đến đội nhạc đi.” Bạn gái anh là thành viên dàn nhạc giao hưởng, phụ trách đàn dương cầm, rất thích hợp với hình tượng tao nhã của cô.

“Buổi tối gọi điện lại cho anh, bye bye.” Lê Phức Mạn vẫy tay với bạn trai, nhẹ nhàng từng bước rời đi. (Vô.....Ảnh.....Các....25https://qttp.wordpress.com/)

Dương Kỳ Phong nhìn theo bạn gái, quay sang dặn dò đội viên vài câu, nhìn bọn họ tập bóng, còn anh thì im lặng rời đi, đến văn phòng cách đó không xa, anh biết ai đang ở trong.

Mở cửa, khóa cửa, anh thản nhiên nói: “Lần sau gọi thức ăn đến đây, anh nghĩ ăn rồi làm tốt hơn.”

Mệnh lệnh của đại thiếu gia thật tự nhiên nha! Hà Tân Vũ để cây lau nhà xuống, nhận lấy phong thư trong tay anh, bên trong là tiền và thực đơn, đúng là anh coi cô như con ở, cô nên rõ thân phận của mình.

“Còn nữa, mang theo di động này, anh vừa đổi điện thoại, cho em cái cũ.” Anh biết nhà cô nghèo, lại sợ cô tự ái, nên cố nói di động mới là cũ, vậy cô có thể dễ dàng nhận rồi chứ?

“Em không cần di động.” Cuộc sống của cô rất đơn giản, không đến trường thì về nhà, bạn bè cũng ít, không cần thứ này.

“Cầm đi, anh muốn có phương tiện để liên lạc với em.” Anh không hi vọng khi gọi điện đến nhà cô, người nhà cô nghe điện, cũng không muốn nghe câu cô không có nhà, thứ này cũng là để anh có thể chủ động.

“Em không cần.” Biểu tình của cô rất cố chấp, giọng điệu lạnh lùng, cô không phải người đặc biệt của anh, loại cảm giác này thật quái lạ.

“Vậy thì quăng đi.” Anh vứt di động xuống bàn. “Em ném đi hộ anh.”

Chuyện như vậy cũng cần người giúp? Một chiếc di động tốt như thế, nhìn qua đã thấy mới lạ độc đáo, anh biết là cô ghét lãng phí, anh cố tình đây mà!

“Vậy đi.” Anh xoay người, sải bước rời đi, bỏ việc lại đằng sau.

Khó ưa! Lòng cô kêu lớn, cũng hiểu mình không kháng cự được anh, cô ghét làm kẻ thứ ba, nhưng cô không thể tính là kẻ thứ ba được, có điều vẫn khó hiểu, nếu xen vào đó, thì được coi là gì? Nói ra có ai tin? Cho dù tin, cô cũng không nhận được sự đồng tình, ngược lại họ sẽ cười cô đần.

Cô bắt đầu có linh cảm số mệnh, Dương Kỳ Phong sẽ thành một phần sinh mệnh của cô, và còn có đau lòng….(Vô....26.Ảnh.....Các....https://qttp.wordpress.com/)

Có di động, Dương Kỳ Phong có thể dễ dàng tìm Hà Tân Vũ, ba lần hẹn hò trôi qua rất nhanh, mỗi lần luôn là cuối tuần, trong biệt thự của anh, nội dung na ná nhau, xem phim, nấu cơm, ăn cơm, còn ngủ nữa.

Đúng vậy, ngủ, Hà Tân Vũ không hiểu vì sao anh ham ngủ như vậy? Xem phim cũng ngủ, ăn no cũng ngủ, không phải dựa lên vai cô thì là nằm trên đùi cô, tuy không vượt quá giới hạn, nhưng đều khiến cô tâm hoảng ý loạn.

Dù sao cô là cô gái ngay cả mối tình đầu cũng không có, gần gũi như thế với một tên con trai, cô sợ tim mình không chịu nghe lời. Nhưng giờ mới nghĩ tới việc này thì đã quá muộn rồi, cô mang di động của anh theo người, lật ngược thực đơn của anh viết để nghiên cứu, đúng lúc… xuất hiện ở chỗ hẹn, lòng cô đã không còn tự chủ được nữa…

Ở trường học và đội bóng, Dương Kỳ Phong vẫn song hành cùng bạn gái, biểu hiện tương đối bình thường, không ai nhìn ra biến hóa trong lòng anh, chỉ mình anh hiểu, nghĩa vụ dần biến thành chờ mong, đúng vậy, anh chờ mong buổi hẹn hò bí mật kia.

Khi ở chung chỗ với Lê Phức Mạn, anh hả hê đắc ý, bước đi đều oai phong, khi ở chung chỗ với Hà Tân Vũ, anh thấy thoải mái vô cùng, thời gian dài mất ngủ đã được cứu, cô có thể khiến anh ngủ ngon, ăn ngon, hai giờ hẹn hò này làm anh không biết mệt. Vốn nghĩ sẽ thay đội bóng lưu lại nhân tài, lại biến thành thu hoạch cá nhân của anh, có phải giống như đi trên lưỡi dao hay không? Cho dù nguy hiểm, nhưng anh nghiện mất rồi.

Buổi hẹn hôm nay, Hà Tân Vũ muốn lấy lòng bằng đồ ăn, tất cả đều là món ưa thích của đại thiếu gia, dĩ nhiên là anh nhét tiền cho cô, thái độ coi cô như đứa ở, cô giận nhưng chẳng dám nói gì, đành phải ngoan ngoãn làm đứa ở từ đầu đến cuối.

Thêm chút ớt bột, khói bốc lên bốn phía, cô bị sặc đến chảy nước mắt, vì anh thích ăn đậu phụ xào cay, cho dù phải lên núi đao xuống biển lửa cũng phải làm thật tốt, chẳng hiểu cô phải hi sinh như thế để làm gì, không lẽ cô thích ngược?

Khi cô bỏ kính lau nước mắt, đại thiếu gia ở bên cạnh trợn tròn mắt hỏi: “Hà Tân Vũ, em không đeo kính đẹp đó.”

“Cám ơn anh.” Cô khiêm nhường nói, nhưng không đeo kính thì nhìn thấy gì?

“Đừng đeo kính, để anh nhìn xem nào.” Anh cẩn thận xoay vai cô, vì bột ớt, mắt cô ngấn lệ, vẻ mặt mê man mà yếu đuối, như đang chờ nụ hôn của hoàng tử.

Rốt cục đẹp chỗ nào? Phút chốc, cô tưởng anh muốn hôn cô, nhưng là ảo giác sao?

Im lặng hồi lâu, cô mở miệng: “Đội trưởng, hôm nay là lần hẹn thứ tư…”

“Sao. Em chán rồi hả.” Lòng tự trọng của anh tương đối nhạy cảm, không tha thứ cho việc cô khiêu khích anh.

“Không, không có.” Cô vẫn chưa biết đường về nhà, ngàn lần mong anh đừng tức giận.

“Em đừng tưởng có thể bỏ anh, chỉ có anh mới được quyền nói lời chia tay.” Anh giữ chặt vai cô, lộ vẻ quyết tâm.

“Chia tay?” Bọn họ không phải tình nhân, chia tay cái gì? Rành rành có bạn gái xinh đẹp như hoa, còn nói thế này với một cô gái bình thường như cô? Anh có biết anh rất ích kỷ, rất độc đoán không? Nhưng vì sao, cô lại cam tâm tình nguyện làm mọi chuyện vì anh chứ?

“Đừng nấu cơm nữa, chúng ta về phòng đi, em giúp anh ngủ.” Anh đóng cửa lò đang bốc cháy, thả vai cô ra, lại nắm lấy tay cô.

Tiếng nói của anh làm cô đông cứng toàn thân, từng chữ anh nói, hình như còn có ý khác? Khi anh nắm tay cô như vậy, cô rất khó bình tĩnh mà suy nghĩ.

Nhận ra cô đang bất an, anh thở dài nói: “Anh không làm bậy với em đâu, anh chỉ muốn ngủ một giấc ngon thôi mà.”

Cô do dự giây lát rồi quyết định tin anh, có lẽ mỏi mệt trong mắt anh, có lẽ tiếng khàn khàn trong giọng nói của anh, làm cô mềm lòng mà thỏa hiệp, nếu cô có thế giúp anh ngủ tốt, cũng coi như vinh hạnh của cô đi!

Vào phòng, nằm vật xuống mặt giường trắng như tuyết, giữa hai người có một khoảng cách, nhưng anh vẫn nắm tay cô, vốn muốn nhắm mắt lại, rồi đột nhiên nói chuyện: “Em biết về sau anh muốn làm gì không?”

“Không biết.” Cô cũng không phải cô tiên, nếu cô nói có, nghi án hàng đầu sẽ là cô đang điều tra anh. (Vô.....Ảnh.27....Các....https://qttp.wordpress.com/)

“Anh muốn thành người đứng đầu, để mọi người sùng bái, hâm mộ anh.”

“Anh đã làm được rồi.” Không phải mọi người đều sùng bái, hâm mộ anh sao?

“Xưng vương trong trường mà tính sao? Anh muốn là rồng trong loài người, trong sự nghiệp cũng đứng thứ nhất.”

“Em nghĩ anh sẽ thành công.”

“Cha anh có tiền có thế, có ba bà vợ. Mẹ anh là thứ hai, không uy nghiêm giống bà cả, lại không được yêu chiều như bà ba, nhà anh lại có mười một đứa con, anh là thứ sáu, còn có năm anh chị, năm em trai em gái, đúng ở chính giữa.” Người khác tưởng anh chỉ biết hưởng vinh hoa phú quý, nhưng mình anh biết, anh không trên không dưới, có thể nhảy lên long môn, cũng có thể sa xuống đầm lầy.

Một gia đình đáng sợ! Cô rùng mình một cái, không thể tưởng tượng nổi cái gia tộc khổng lồ kia có thể sinh tồn thế nào, so ra, cha mẹ cô ly hôn còn là bình thường, không có cha, gánh nặng gia đình cũng không quá đáng kể.

“Cho nên, đối tượng anh lấy, nhất định phải có thể giúp anh, trong sự nghiệp, trong quan hệ xã giao và gia tộc.” Anh đã sớm có kế hoạch với cuộc đời mình, tất cả đều phải như anh mong muốn, để mọi người phải ngước mắt ngẩng đầu nhìn anh.

Cô không có ý kiến với việc này, nếu anh chọn cuộc đời “Nỗ lực phấn đấu”, tốt xấu gì đều do anh chọn hay bỏ, đương nhiên cô không có trong kế hoạch của anh, chỉ là một nốt nhạc đệm, cô hiểu trọng lượng của mình mà.

“Có điều có đôi khi anh cảm thấy rất mệt mỏi, ngoài mất ngủ còn hay gặp ác mộng, không chừng ngày nào đó anh sẽ phát điên mất, vì anh muốn rất nhiều thứ.” Anh không để lộ nhược điểm của mình, nhưng có trời mới biết vì sao, cô lại có năng lực làm anh an tâm, quên cả cái gì gọi là mất thể diện.

“Anh nghỉ một chút đi.” Cô hi vọng có thể làm gì cho anh, nếu cô có năng lực đó.

Anh nhắm mắt lại, chốc lát lại mở mắt ra. “Còn em, sau này muốn làm gì?”

“Em không có lý tưởng vĩ đại, chỉ muốn một cuộc sống thanh bình thôi.” Trong xã hội hiện đại, cha mẹ ly dị, cũng không tính là đặc biệt, nhưng với cô mà nói, áp lực cuộc sống vẫn còn, cô hi vọng một ngày có thể tự mình đảm đương mọi chuyện, còn muốn chăm sóc mẹ thật tốt.

“Anh tin em sẽ làm được.” Ngoài mặt thì cô nhẫn nhục chịu đựng, nhưng trong nhu có cương, mới đúng là “nhẫn”.

“Cám ơn.” Không ngờ anh lại ủng hộ cô, ít nhất cũng coi như tri kỷ rồi!

“Ngủ đi, em cũng nghỉ một chút.” Anh xoay người sang chỗ cô, đầu tựa lên vai cô, mà cô cũng không rời đi. (Vô.....Ảnh...28..Các....https://qttp.wordpress.com/)

Cứ như vậy, năm sáu giờ trôi qua, cô ngắm khuôn mặt say ngủ của anh, không nói gì, không làm gì, nhưng có một linh cảm, cô sẽ mãi nhớ khoảng thời gian ở cùng một chỗ với anh.

Bề ngoài anh kiêu ngạo, nội tâm lại lo âu, nói anh tham lam lại đáng thương, thì ra làm thiếu gia nhà giàu cũng vất vả. Cô gái bình thường như cô, cũng không yêu cầu nhiều, chỉ mong cô không giống anh, lòng tham không đáy, càng được nhiều lại càng không thỏa mãn.

Cô không rõ mình có cảm giác thế nào với anh, lại càng không hiểu anh được cô an ủi thế nào, nhưng cô biết, sở dĩ cô không từ chối, ngoài việc anh tức giận, cũng bởi cô mềm lòng, không muốn thấy anh thất vọng.

Cứ như vậy đi, một thời gian trôi qua, nước mắt công chúa nhân ngư, có thể chảy xuống thành hạt trân châu, chính là kỷ vật của tuổi trẻ.

Phan Gioi Thieu
Phan_1
Phan_2
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10 end
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .